Những dự án đầu tư của Trung Quốc tại Myanmar gặp khó vì sự phản đối của người dân.
Đường ống sinh tử
Những ngày đầu tháng 5-2013, công trình xây dựng tuyến đường ống dầu khí dài 793 ki lô mét từ thị trấn Kyaukpya trên bờ vịnh Bengal ở phía tây, xuyên qua đất nước Myanmar đến ngoại ô thành phố Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam (Trung Quốc), đã cơ bản hoàn tất. Tuyến ống – gồm hai đường ống chạy song song – do Tập đoàn Dầu khí quốc gia Trung Quốc (CNPC) đầu tư xây dựng suốt 5 năm qua, cùng với Công ty Dầu khí Myanmar với tổng chi phí lên tới 2,5 tỉ đô la Mỹ. Theo kế hoạch của chủ đầu tư, khí đốt thiên nhiên khai thác ở các mỏ khí Shwe của Myanmar trong vịnh Bengal – mỏ khí đốt lớn nhất Đông Nam Á – sẽ bắt đầu được bơm vào đường ống để chuyển sang Trung Quốc vào tháng 7, còn dầu thô từ Trung Đông sẽ được bơm vào một đường ống kia vào cuối năm nay. Một trạm tiếp nhận và phân phối dầu khí khổng lồ cũng đang được xây dựng trên đảo Maday, phía ngoài thị trấn Kyaukpya. Tuy nhiên, thực tế cho thấy kế hoạch đó khó suôn sẻ vì vấp phải sự phản ứng mạn mẽ của người dân Myanmar.
Báo chí Trung Quốc cho biết, tuyến ống này sẽ vận chuyển 440.000 thùng dầu thô mỗi ngày và 12 tỉ mét khối khí đốt mỗi năm, tương đương 8% tổng lượng dầu mỏ nhập khẩu của Trung Quốc, góp phần giải cơn khát nhiên liệu và cải thiện an ninh năng lượng cho nền kinh tế đang phát triển nhanh. Tuyến ống này sẽ giúp rút ngắn được 5.000 ki lô mét vận chuyển dầu thô so với việc dùng tàu chở dầu đi qua eo biển Malacca hiện nay. Eo biển Malacca (nằm giữa Indonesia và Malaysia) từ lâu vẫn bị coi là “nút thắt cổ chai” trên con đường vận chuyển dầu mỏ từ Trung Đông về các thị trường tiêu thụ ở Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và Đài Loan. Theo báo Wall Street Journal, năm ngoái Trung Quốc nhập khẩu 5,45 triệu thùng dầu mỗi ngày, trong đó có 4 triệu thùng vận chuyển qua eo biển Malacca và Biển Đông. Từ lâu, Bắc Kinh đã lo sợ một tình huống xấu: nếu xảy ra xung đột quân sự, eo biển Malacca sẽ bị hải quân Mỹ phong tỏa và Trung Quốc bị đặt vào thế bí. Biển Đông còn là khu vực luôn nóng vì tranh chấp giữa Trung Quốc với Việt Nam, Philippines, Malaysia và Brunei. Trong trường hợp bất trắc, tuyến đường ống Kyaukpya-Côn Minh sẽ cung cấp cho Trung Quốc một con đường vận tải thay thế.
Tuyến ống này cũng là một phần trong mạng lưới đường ống trên đất liền nối Trung Quốc với các mỏ dầu khí ở Kazakhstan, Turkmenistan và Nga, làm thay đổi cảnh quan địa chiến lược theo hướng có lợi cho Trung Quốc.
Vì tuyến đường ống có vai trò quan trọng như vậy nên đại tá Dai Xu, nhà chiến lược quân sự kiêm Giám đốc Viện nghiên cứu An ninh hàng hải của quân đội Trung Quốc coi nó là một trong 3 dự án chiến lược mà Bắc Kinh đặt rất nhiều kỳ vọng ở Myanmar. Trong suốt 50 năm qua, Bắc Kinh không tiếc công sức tiền của để nâng đỡ chính quyền quân sự của Myanmar đổi lấy quyền khai thác tài nguyên thiên nhiên của quốc gia láng giềng và thực hiện các dự án phục vụ lợi ích của Trung Quốc.
Ba dự án chiến lược đều gặp khó
Tuy nhiên, thực tế đã không suôn sẻ như kỳ vọng, nhất là sau năm 2010 khi Myanmar từng bước chuyển từ chế độ quân phiệt sang chính quyền dân sự của Tổng thống Thein Sein và nối lại quan hệ với phương Tây. Quyết định đầu tiên và được lòng dân của Tổng thống Thein Sein là cho ngừng ngay dự án thủy điện Myitsone trên sông Irrawaddy – dự án số 1 trong 3 dự án chiến lược mà ông Dai Xu kể ra. Công trình thủy điện này do một công ty Trung Quốc đầu tư với số vốn lên tới 3,7 tỉ đô la Mỹ nhằm cung cấp điện cho tỉnh Vân Nam nhưng buộc hàng ngàn hộ gia đình Myanmar phải rời bỏ làng mạc để chuyển tới các khu tái định cư.
Dự án số 2 là mỏ đồng Letpadaung ở miền đông Myanmar, do tập đoàn quốc doanh Wanbao Mining Corporation thuộc Công ty chế tạo vũ khí Norinco của Trung Quốc liên doanh với một đơn vị kinh tế của quân đội Myanmar. Để mở rộng vùng khai thác quặng đồng, nhà đầu tư phải san bằng một ngọn núi “thiêng”, giải tỏa 26 ngôi làng và tháng 11 năm ngoái dự án đã vấp phải sự phản đối mạnh mẽ của người dân và sư sãi trong vùng. Cảnh sát đã can thiệp mạnh tay khiến nhiều người bị thương và Chính phủ Myanmar phải lập đoàn điều tra do lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi phụ trách. Không muốn làm phật lòng Bắc Kinh, bà Aung San Suu Kyi yêu cầu tập đoàn Wanbao phải bồi thường đất đai cho dân theo giá thị trường, trợ cấp tiền mặt tương đương với giá trị nông sản thu hoạch được trong ba năm; về phía người dân bà Suu Kyi yêu cầu họ hợp tác với nhà đầu tư. Tuy nhiên, theo báo New York Times, đến thời điểm này, căng thẳng trong vùng mỏ đồng Letpadaung vẫn chưa lắng dịu và người dân vẫn chưa chịu giao đất cho dự án.
Bây giờ, dự án chiến lược số 3 – tuyến đường ống dầu khí – đã hoàn thành nhưng chưa rõ nó có thể bắt đầu hoạt động trong năm nay hay không. Tuần trước, để phản đối dự án, quân du kích của bang Shan (Shan State Army) đã tấn công vào một đơn vị xây dựng đường ống, giết chết 2 người và làm 3 người khác bị thương. Ở những nơi đường ống đi qua, người dân bị mất đất liên tục biểu tình đòi chủ đầu tư tăng tiền bồi thường đất đai và tạo công ăn việc làm có mức lương cao hơn. Chỉ riêng việc đường ống dầu khí này dẫn khí đốt của Myanmar cung cấp cho các tỉnh Vân Nam và Quảng Tây trong lúc ở các vùng đất mà đường ống đi qua người dân Myanmar không có khí đốt để dùng, vẫn phải nấu cơm bằng củi và thắp sáng bằng đèn dầu hỏa đã đủ khiến dân chúng nổi giận và phản ứng. Cũng như mọi dự án đầu tư khác của Trung Quốc, người dân địa phương có rất ít lợi lộc.
Nỗ lực đánh bóng hình ảnh
Báo South China Morning Post (SCMP) số ra ngày 20-5 cũng phải thừa nhận thực tế: “Trung Quốc đã bỏ ra hàng tỉ đô la Mỹ để phát triển khu vực Kyaukpya thành cửa ngõ quốc tế của Myanmar nhưng công việc này có thể bị “trật đường” vì sự phản đối của người dân”. Dẫn lời một quan chức Myanmar, báo SCMP cũng dự báo hoạt động của đường ống dầu khí Kyaukpya-Côn Minh khó có thể bắt đầu trong năm nay do tình hình an ninh trong vùng.
Một biến chuyển đáng chú ý là sau khi vấp phải sự phản đối của người dân Myanmar, các công ty Trung Quốc đã thay đổi sách lược: thay vì dựa dẫm vào sự bảo trợ của chính quyền để đàn áp người biểu tình như dưới thời quân quản trước kia, họ đã cố gắng thực hiện các chương trình xã hội để đánh bóng hình ảnh và thu phục cảm tình của các cộng đồng địa phương. Tập đoàn CNPC chẳng hạn, cho biết đã đầu tư 12,5 triệu đô la Mỹ xây dựng 45 trường tiểu học và 24 trạm y tế ở những nơi đường ống dầu khí đi qua để xoa dịu sự phản kháng, sớm đưa đường ống vào hoạt động.